Làm sao vui được đời là bể khổ
Ai có hay chăng sao mãi reo cười?
Tấm thân tật bệnh, tưởng đâu còn mãi
Một mai hư nát, uổng một kiếp người
Đương lúc thanh xuân, thân ta tráng cường
Đến lúc về chiều má hóp lưng còng
Như con cò già, héo hắt bên sông
Người không tu đạo, thuyền không bến về
Thân như lũy thành xây bằng xương cốt
Khéo điểm, khéo tô máu thịt dối gian
Dẫu có trau tria, thân rồi cũng hoại
Như cỗ xe vua, vua mòn mỏi hư hao
Hỡi kẻ làm nhà nay ta đã gặp
Trong kiếp lang thang, sinh tử luân hồi
Rui, mè, cột, kèo đều gẫy làm đôi
Trí ta vô thượng Niết Bàn thảnh thơi